Nó đến rất nhẹ nhàng, không ai biết trước. Bất kỳ ai cũng có những lúc như thế cả.
…Và chúng ta lấy nụ cười làm lớp mặt lạ để che dấu đi cảm xúc thật của mình
- “Tôi ổn mà!” “không sao đâu”…
….Không một ai ngoại trừ bạn có thể nhận ra, bở vì phân biệt niềm vui, nỗi buồn thật dễ, chỉ cần bạn càng tỏ ra vui vẻ thì người khác sẽ càng không nghi ngờ
…Nhưng bạn sẽ không thể dấu nó mãi được
…”Cuộc sống có lúc, dòng sông có khúc”…
…Nhưng chẳng sao cả
…Đừng ngại, có nhiều người ngoài kia hiểu bạn mà…!
Nhiều yêu thương và sự giúp đỡ quanh bạn mà…chỉ cần nói ra, bạn sẽ có thêm nguồn động lực và sức mạnh để vượt qua tất cả!
Bạn luôn được quý trọng, yêu thương và không hề cô đơn, hãy kiên nhẫn với tất cả mọi thứ, nhưng quan trọng hơn, bạn hãy kiên nhẫn với chính bán thân mình
Hãy coi mỗi ngày trôi qua là một cơ hội để phát triển, mọi người luôn ở đây, chờ bạn!
**Cơn ốm virut, sốt kéo dài làm cơ thể và đầu óc mình mệt mỏi, mình gần như bị trầm cảm suốt cả tuần, cả người mệt mỏi khiến đầu óc không còn hứng thú với việc gì nữa. Và rồi vô tình đọc được bài viết này, khiến tâm trí mình giống như một cỗ máy sắp hết xăng được tiếp thêm năng lượng vậy! và cho dù có một chút thôi, cũng đủ để mình cảm thấy thoải mái hơn nhiều! mong các bạn cũng thế** ^^