Thu Phương mở cửa hàng hoa, thường ngày
vào lúc cô mở cửa hàng, luôn có một ông lão đẩy xe lăn đưa bà lão đi
qua trước cửa hàng và dừng lại mua một bông, có khi cả bó hoa tặng
bà lão.
Đôi vợ chồng già ấy đã ngoại lục
tuần,đầu bạc trắng hoa râm. Ông thân người cao lớn,bà hai chân bị
liệt, lệch cổ, miệng đầy rãi rớt, ngồi co rúm trên chiếc xe lăn.
Thu Phương tuy bận nhưng ngày nào cũng ngừng
tay ngồi ngắm họ. Khuôn mặt ông lão lúc nào cũng nở nụ cười hiền
hậu, vừa nhẹ nhàng đẩy xe lăn vừa nói chuyện với bà lão. Có lần
không kìm được, cô hỏi ông lão: «Ông ơi,ông đối với bà thật tốt. Tình
cảm ông bà sâu đậm quá!».
Ông cười, đưa tặng cho bà bó hoa vừa mua, nhìn
bà với ánh mắt chan chứa tình cảm. Ông nói:« Hồi trẻ, ông là lính
hải quân, ít có thời gian ở nhà, may có bà chăm sóc nhà cửa. Bây giờ
ông về hưu rồi, con cái đã yên bề gia thất, cũng là cái ân báo đáp cho
bà ngày xưa.!».
Mấy năm sau, ông lão tóc đã bạc nhiều, còn bà
lão thì lại càng yếu hơn, nhưng ngày nào cũng chậm chậm đẩy xe cho
bà lão. Lúc này Thu Phương càng xúc động mạnh hơn, cô liền lấy một
bó hoa hồng tươi nhất tặng cho vợ chồng ông bà lão.
Cô thầm phục tình yêu của đôi vợ chồng già.
Cô nghĩ, đó không chỉ là tình yêu đơn thuần, ẩn bên trong đó là sự
biết ơn sâu nặng của ông lão dành cho vợ mình.
Giữa hai vợ chồng có tình yêu, nhưng biết ai
có thể giữ được tình yêu ấy kéo dài mãi mãi.!!!
-Sưu tầm-